Lần trừ quỷ thứ mười hai vào ngày
21-6-1920, ba ngày trước đó, con quỷ tuyên bố rằng nó sẽ không chịu ra trước 5
giờ chiều ngày 23-6. Nhưng dẫu sao kể từ lúc đó, nó đă yếu đi rất nhiều. Ngay từ
đầu lần trừ quỷ thứ 12 này, người ta đă thấy điều đó. Khi đọc kinh cầu các thánh
hay những kinh nguyện chuẩn bị khác, người phụ nữ bị quỷ nhập không c̣n làm dữ
như những lần trước nữa. Thay v́ vươn ḿnh như một con ác thú chuẩn bị chồm tới,
thay v́ nh́n một cách căm thù những người tới chứng kiến, nhất là vị linh mục
trừ quỷ, th́ chị ta ngồi, đầu cúi xuống, cằm sát tới ngực, bàn tay nắm lấy thành
ghế, trong một thái độ yếu ớt, xấu hổ và hối hận.
Khi vị linh mục vừa cất tiếng lên, th́ chị
ta từ từ đứng dậy, rồi nằm sơng soài đau đớn trên tấm nệm đặt trước mặt chị, tay
chân chị cứng ngắc, đôi mắt nhắm lại. Tất cả những người hiện diện đều xúc động
khi nh́n thấy thân xác chị thảm thương như một xác chết, và họ đang chờ đợi một
cú nhảy lên bất ngờ như đă xảy ra trong bao nhiêu lần khác, hoặc vặn vẹo người,
la hét, gầm thét lên, khiến những người nghe thấy phải đứng tim. Vị linh mục,
không mấy an tâm, hết nh́n lên cây thánh giá trên bàn thờ nhỏ, lại liếc nh́n
b́nh nước thánh để chắc chắn rằng mọi sự đă sẵn sàng để có thể bất ngờ tấn công
con quỷ. Rồi cha bắt đầu ra lệnh như mọi lần.
- Ta ra lệnh cho mi không được động đậy,
và chỉ trả lời những câu hỏi của ta. Mi hiểu không?
Không có trả lời.
- Hăy trả lời ta, mi hiểu không?
Vẫn không có tiếng trả lời.
- Mi không thể trả lời hay không muốn trả
lời?
Vẫn im lặng.
Vị linh mục bối rối. Làm sao bắt con quỷ
câm này nói được? Ngài nảy ra một sáng kiến.
- Nếu mi không thể trả lời được, th́ giơ
một ngón tay. Nếu mi không muốn trả lời th́ giơ hai ngón.
Nghe lệnh này, người bị quỷ nhập từ từ giơ
một ngón tay lên như là phải khó nhọc lắm giữa sự im lặng của mọi người. Chị ta
không thể trả lời.
Những người chứng kiến cảnh này bị ấn
tượng sâu xa. Cái người mà ma quỷ đă nhiều lần biến thành mạnh bạo như thế, độc
đoán và hống hách như thế, vậy mà giờ đây lại tỏ ra mệt mỏi như thế, nhục nhă
như thế, bất lực như thế, tỏ ra ủ rũ, buồn thảm sâu xa như thế, khiến cho người
ta không thể nào quên được!
Cuộc đối thoại c̣n kéo dài giữa vị linh
mục và người bị quỷ nhập. Chị ta luôn luôn trả lời bằng cách giơ một hoặc đôi
khi hai ngón tay lên. Cuối cùng linh mục ra lệnh:
- Đứng dậy! Mửa ra!
Khi dùng từ ngữ này, cha muốn ám chỉ rằng
cái bùa là một miếng thực phẩm đă ăn vào trước đó 7 năm, mà bây giờ chị phải mửa
ra để được giải phóng khỏi cái phù phép đó. Đă nhiều lần vị linh mục ra lệnh này:
mửa ra! Nhiều lần chị cũng đă mửa ra một vài miếng, không lần nào là những thức
ăn của bữa trước. Nhưng chính cái viên bùa th́ chưa ra.
Lần này nữa, chị từ từ đứng dậy, từ từ lại
gần cái chậu và ráng vâng lời, nhưng không được. Vị linh mục đă cầu cứu tới
quyền năng của ba tiếng Sanctus! Sanctus! Sanctus! mà chúng ta đă từng nói tới.
Tất cả cộng đoàn đều hô lên với cha ba tiếng đó.
Chị bị quỷ nhập vâng lời và lại mửa ra một
cái ǵ đó, nhưng cai viên thịt ác hiểm kia th́ vẫn chưa chịu ra. Và cũng chẳng
thể đạt được cái ǵ khác hơn nơi chị ta nữa.