Chúng tôi kể lại những ǵ đă xảy ra, th́ tên thầy lang xin
lỗi một cách kỳ cục, hắn nói hắn đă lầm lẫn về ngày tháng sinh của vợ tôi, v́
đối với những người sinh vào tháng đó, th́ cần phải chữa trị một cách êm dịu
hơn, v́ thế không có ǵ đáng lo cả, và chúng tôi có thể hoàn toàn an tâm trở về,
v́ mọi sự sẽ xảy ra tốt đẹp hơn nhiều!
Khi nói điều đó, tên B. có vẻ vui mừng ra mặt. Về sau chúng
tôi mới hiểu tại sao: Satan đă làm đúng lệnh của hắn. Đối với hắn, việc chúng
tôi trở lại gặp hắn là một chiến thắng. Trong lúc khám bệnh, vợ tôi lại ngủ
trước mặt hắn. Thực ra hắn chỉ miễn cưỡng làm đẹp ḷng nàng và đành phải nói:
"Khi ra khỏi nhà tôi, bà sẽ ăn ngon, rồi bà sẽ thấy, và tối nay bà sẽ ngủ
ngon!".
Quả thật là trên đường trở về nhà, vợ tôi đă ăn ngấu nghiến
cả một nải chuối. Buổi tối, nàng đi ngủ và ngủ một giấc say như chết: sau này
chúng tôi mới hiểu điều đó, v́ lúc ấy Satan đă có mặt để làm một điều ǵ rồi.
Buổi sáng, khi tỉnh dậy, nàng lại cảm thấy hoàn toàn thờ thẫn. Nhiều ngày trôi
qua, t́nh trạng của nàng càng lúc càng tệ hại hơn. Nàng nhức đầu kinh khủng,
chưa bao giờ nhức đầu như vậy. Đôi khi nàng cảm thấy choáng váng khủng khiếp, và
phát khóc lên v́ đau đớn quá mức. Rồi bỗng nhiên nàng im lặng, người trở nên
cứng ngắc, mắt mở trừng trừng hoảng hốt, nh́n cḥng chọc lên trần nhà, hai tay
giơ lên. Nàng nói nhiều lần: "Chắc tôi điên mất!".
Những lần khác, nàng giống như chết. Tôi không sao làm nàng
tỉnh dậy được trừ phi làm găy hai cánh tay nàng. Nàng không nh́n thấy tôi, cũng
không nghe thấy tiếng tôi nói nữa. Cứ như vậy suốt một tiếng, đôi khi tiếng rưỡi
đồng hồ, có những lần chỉ kéo dài 15 phút. C̣n tôi, ở đó, bất lực, chẳng biết
phải làm ǵ nữa!
Đương nhiên, thứ Bảy kế tiếp, khi B. tới S.J. khám bệnh,
chúng tôi tới đó để nói với hắn sự bất măn của ḿnh. Hắn lại khám bệnh vợ tôi:
hắn cầm lấy hai cổ tay nàng, cho nàng uống một lọ thuốc tăng lực mà hắn nói là
máu ḅ và huyết cầu tố. Hắn c̣n cho thêm vào đó một ít thuốc cốm cũng được gọi
là thuốc tăng lực. Hắn c̣n xác định là hắn đă làm cho lực tác động của hắn bớt
mạnh, và nói rằng hắn không cưỡng ép nàng chút nào cả. Nhưng t́nh trạng sức khoẻ
của nàng vẫn không khá hơn chút nào. Một lần nữa, thứ
Bảy trước Giáng Sinh 1950,
chúng tôi lại tới S.J. để nói với hắn rằng với bất cứ giá nào hắn cũng phải làm
sao cho nàng đỡ hơn. V́ chúng tôi tin chắc rằng tất cả đều tuỳ thuộc hắn, v́ hắn
đă truyền nhân điện của hắn qua nàng. Để trả lời cho những quở trách của chúng
tôi, hắn nói:
- Các bạn đáng thương của tôi ơi! Tôi không thể làm ǵ hơn
những ǵ tôi đă làm. Nhưng với bà - hắn nói với vợ tôi - tôi không hiểu tại sao.
Dường như có một bức tường ở trước tôi. Khi tôi muốn làm điều ǵ cho bà, th́ có
một sức lực ngăn cản không cho tôi chữa bệnh cho bà. Tôi đă từng chữa bệnh cho
bao nhiêu người khác, nhưng không bao giờ thấy có một bức tường như vậy! Tôi
không biết phải làm ǵ ngoài cái phương cách mà tôi phải dùng: vậy, bà hăy đến ở
gần nhà tôi, tôi sẽ chăm sóc bệnh t́nh bà dễ dàng hơn!
Như vậy là hắn đang giương lên chung quanh chúng tôi một cái
bẫy mà chúng tôi vẫn vô t́nh không biết ǵ cả.