Vào khoảng thời gian đó, chúng tôi cho ra đời một cháu gái
thứ hai, vào tháng 12-1952. Bất chấp những thử thách mẹ nó phải chịu suốt cái
năm khủng khiếp ấy, đứa trẻ vẫn khoẻ mạnh. Một điểm đáng lưu ư là sau những đêm
khủng khiếp ấy, vợ tôi không c̣n chịu để trong nhà những cây thánh giá, những
h́nh ảnh đạo đức hay chuỗi môi khôi nữa. Trong những lúc lên cơn, nàng chỉ yêu
cầu vứt tất cả những thứ đó ra ngoài. Nhưng việc bỗng nhiên ghét bỏ những vật
làm phép này không làm chúng tôi mở mắt ra, và chúng tôi vẫn không nh́n ra có
Satan hành động trong những cơn đau đớn của vợ tôi.
Một ngày vào tháng 2-1953, Chúa Quan Pḥng dẫn chúng tôi tới
cha Berger-Bergès, v́ chính vợ tôi đă đề nghị việc này chứ không phải do tôi
thúc đẩy. Gặp cha, chúng tôi thuật lại những nỗi khốn khổ của ḿnh cho cha nghe,
cũng như đă từng kể như thế cho bao nhiêu người trước đó. Cha đón tiếp chúng tôi
với tất cả ḷng tốt của cha, nhưng cha chỉ trả lời cho chúng tôi một cách đơn
giản rằng: "Trước tiên cần phải để y tế khám nghiệm xem đó có phải là một bệnh
tự nhiên hay không, rằng cha không thể làm ǵ được nếu không biết rơ điều đó,
nhưng cha sẽ làm theo ư chúng tôi nếu điều đó trở nên cần thiết".
Mười lăm ngày sau, tức vào cuối tháng 2, theo lời khuyên của
một người bạn, chúng tôi quyết định tới hỏi ư kiến các cha ở Bellef...
Điều kỳ lạ là cuộc hành tŕnh này cả bận đi lẫn bận về đều
gặp trục trặc. Chiếc taxi chở chúng tôi cứ bị "pan" hoài, bác tài xế chưa gặp
chuyện kỳ lạ như vậy bao giờ.
Tại Bellef, chúng tôi kể lại trường hợp của ḿnh. Sau nửa
tiếng đồng hồ, vị linh mục ở đó đă trao cho chúng tôi một cuốn sách, bảo chúng
tôi đọc và tuân theo những chỉ dẫn trong sách. C̣n cha, cha nói cha sẽ làm những
ǵ cha phải làm. Cha c̣n xác định rằng việc đó có thể đ̣i hỏi tới sáu tháng hay
hơn nữa.
Tất cả tuỳ thuộc vào ư muốn của Thiên Chúa là Đấng đă gởi đến
cho chúng tôi cơn thử thách này v́ những lư do của Ngài.