Chính vợ của ông ta ra mở cửa cho chúng tôi. Chị ta đón tiếp
chúng tôi vui vẻ lắm. Chúng tôi chờ tới phiên ḿnh. Đến lượt, ông thầy kêu chúng
tôi vào, mời chúng tôi ngồi và bắt đầu thăm bệnh:
- Thưa bà, xin bà cho biết họ tên và ngày sinh của bà.
Vợ tôi trả lời xong, B. cắt một ít tóc của nàng. Hắn cầm tóc
đó giữa ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải, rồi cầm cổ tay vợ tôi. Im lặng
một lát, hắn vê ngón cái và ngón trỏ với nhau, không nói ǵ, bỗng nhiên có một
làn khói xanh bay lên, cao tối thiểu 20cm, y như một điếu thuốc tự bốc khói từ
một ống gạt tàn thuốc. Một lát sau, hắn rời hai ngón tay ra, th́ - một chuyện có
vẻ như không có thật - không c̣n thấy tóc đâu nữa! Lúc đó, B. tuyên bố: "Ồ! Bà
bị đau thần kinh, nhưng không sao cả, tôi sẽ chữa cho bà, nghề chuyên môn của
tôi mà! Tới đây khám bệnh hai ba lần là bà sẽ hoàn toàn khoẻ mạnh!".
Rồi hắn cầm một cái lọ có đựng một chất ǵ là lạ, và nhúng
ngón tay cái vào lọ. Hắn nh́n đồng hồ để căn thời gian, chỉ trong vài giây là
hắn rút nhanh ngón tay ra. Kế đó, hắn nắm lấy hai cổ tay vợ tôi: ḱa, tự nhiên
hắn co rúm người lại, người hắn đỏ lên như trái cà chua. Như vậy kéo dài mấy
phút, đầu hắn vẫn cúi xuống. Bỗng nhiên vợ tôi nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ. Lập
tức, hắn buông hai cổ tay vợ tôi ra và chuẩn bị làm cho nàng tỉnh dậy. Hắn nói
rằng hắn đang bị đau ở gáy, và như hắn nói th́ công việc hắn vừa làm khiến hắn
rất mệt. Hắn cầm một ống thuốc đựng éther, chích vào gáy hắn một phát để lấy lại
sức khỏe, rồi chích vào gáy vợ tôi khiến nàng tỉnh dậy, trông ngơ ngáo, đầu nặng
chịch, sau một vài phút ngủ một giấc kỳ lạ. Phiên khám bệnh của vợ tôi thế là
hết. Nàng cảm thấy khoẻ hơn trước một chút. Hắn cho chúng tôi địa chỉ nhà tư của
hắn, để pḥng trường hợp chúng tôi muốn gặp hắn tại nhà. Nhưng hắn hẹn chúng tôi
trở lại S.J. 15 ngày sau.