Khi về tới nhà, chúng tôi hiểu ngay. Hắn đă nói: "Tôi không
thích ai cưỡng lại tôi cả, bà sẽ hối hận v́ điều đó".
Quả thật, vợ tôi cảm thấy ngay những hiệu quả báo thù của
hắn. Nàng càng lúc càng đau đớn, nên cứ phải nằm trên giường hoài. Nàng bị như
vậy trong hai tuần đầu của tháng 2-1951. Những cơn đau của nàng làm tôi rất khổ
tâm: nàng không đứng dậy được, không ăn được, không ngủ được, và lịm đi lúc nào
không biết. Tôi cho nàng uống nước cam, nhưng nàng nuốt không nổi. Tôi kêu bác
sĩ tới, ông ta chích thuốc cho nàng. Qua ánh mắt của ông, tôi biết ông ta nghĩ
nàng đang bị nguy khốn. Tôi kêu tới bốn bác sĩ, nhưng kết quả chẳng hơn. Một
trong các bác sĩ đề nghị đưa nàng tới bệnh viện tâm thần. Nhưng nàng nói với ông
ta rơ ràng: "Tôi không muốn vào bệnh viện. Thưa bác sĩ, tôi không bị điên đâu!
Nhưng tôi cảm thấy trong người có một sức mạnh làm tôi đau đớn. Người ta bảo tôi
điên, nhưng tôi không điên đâu!".
Tuy nhiên vào cuối tháng hai, vợ tôi và tôi quyết định tới
Saujon để nghỉ mát tại một nhà do bác sĩ Dubois, một bác sĩ tâm thần, phụ trách.
Hôm đó là ngày 21-2. Tại đó, người ta điều trị cho vợ tôi bằng tất cả những
phương pháp thông thường áp dụng cho các bệnh thần kinh: nào là tắm bông sen,
chạy điện, ... Nhưng chẳng kết quả ǵ. Tuy nhiên sau hai tháng điều trị, nàng
lên được nửa kư. Các cơn khủng hoảng cũng bớt kịch liệt đi. Sức khoẻ tương đối
khá hơn cho tới tháng tám. Nhưng một hôm, khi nàng đi ngủ, chỉ trong một phút mà
tất cả đều thay đổi. Nàng buông bỏ cuốn sách đang đọc, mở mắt trừng trừng và la
lên: "Nhức đầu quá! Nhức đầu quá! Tôi điên mất!". Cơn khủng hoảng đó kéo dài
suốt một tiếng đồng hồ. Rồi nàng nói với tôi: "T́nh trạng đó trở lại rồi! Thằng
B. lại làm hại em rồi! Hắn muốn cho em điên lên mà! Hắn làm cho em cứ choáng
váng trong đầu hoài!".
T́nh trạng của nàng bỗng nhiên trầm trọng ra, không ăn được
nữa. Tôi cảm thấy bất lực. Chúng tôi đến với một bà thầy thuốc, bà này làm nàng
b́nh thản được một lúc, nhưng khi về nhà được một tiếng, th́ tất cả đều trở lại
c̣n tệ hơn trước. Dường như lúc đó có những cuộc tấn công và phản công giữa bà
thầy thuốc và tên B. Cuối cùng, chúng tôi đi đến quyết định là phải làm đơn
khiếu nại tên B. trước pháp luật.
Chúng tôi đă làm việc đó vào tháng 9-1951. Tháng 10 và 11
trôi qua mà đơn chúng tôi vẫn chưa được cứu xét. Nhưng vào tháng 12, chúng tôi
nhận được giấy báo yêu cầu chúng tôi tới toà án để đối chứng với tên B. Nhưng
hôm đó vợ tôi không đến được v́ nàng bị đau suốt đêm trước. Tôi tới hầu toà một
ḿnh, và phân bua mọi chuyện với quan ṭa. Ông chánh án chỉ trả lời đơn giản:
"Nếu vợ anh không tới được, th́ chúng ta phải dời vào ngày khác". Tôi không đồng
ư điều đó, v́ có thể những lần khác cũng lại như thế nữa, và việc ra toà sẽ quay
trở lại bất lợi cho chúng tôi. Nên khi gặp B. ở hành lang, tôi nói với hắn: "Vợ
tôi sẽ tới đây, bất chấp những cản trở của anh!". Thật vậy, tôi đă về nhà kêu
nàng dậy, đưa nàng tới toà án bằng taxi, v́ toà án chỉ cách nhà tôi khoảng 400
mét. Khi tới hầu ṭa, vợ tôi khai tất cả. Quan toà hỏi B. xem hắn có nh́n nhận
sự việc không. Mặt hắn bỗng thất sắc và dường như hết sức lúng túng. Hắn nh́n
nhận tất cả, kể cả việc thư ếm nàng, và kư vào biên bản vụ kiện. Trạng sư của
hắn làm như "bị cụt hứng". Nên từ lúc đó B. sẵn sàng bị tấn công, có lẽ không v́
vụ thư ếm mà luật pháp không hề đề cập đến, nhưng v́ vụ hành nghề thầy thuốc một
cách bất hợp pháp. Sau vụ khiếu nại đó, một viên cảnh sát tới nhà tôi. Ông ta
thấy vợ tôi đang lên cơn: mắt th́ hoảng hốt, tay th́ giơ lên trời, và ông ta
chụp được một mớ thuốc mà B. đă cho chúng tôi. Ông ta nói: "Với những tang vật
này, chúng tôi sẽ bắt tên ranh mănh ấy về việc hành nghề y tế bất hợp pháp".
B. đoán được việc đó, v́ khi ra khỏi toà án, hắn đến nói với
chúng tôi: "Ông bà không thấy được ông bà đă gây rắc rối cho tôi tới mức nào: họ
đă phạt tôi hai trăm ngàn đồng quan Pháp. Hăy nghe tôi! Ông bà hăy rút đơn khiếu
tố đi, v́ tôi không c̣n lư do ǵ để tiếp tục việc đó nữa!" Hắn nói câu ấy mà
không hề nghĩ tới sự phản bội của hắn về sau.
Thế là hắn thú nhận điều mà chúng tôi luôn luôn chắc chắn:
tất cả mọi khủng hoảng của vợ tôi đều do hắn gây ra cả.
Nhượng bộ lời van xin của hắn, vợ tôi và tôi lập tức trở lại
gặp ông chánh án để xin rút đơn khiếu nại v́ hắn đă đồng ư để cho vợ tôi được an
mạnh. Quan toà trả lời:
- Tốt lắm, ông bà cứ rút đơn khiếu nại, nhưng chúng tôi vẫn
dành cho ḿnh quyền theo dơi tên B. này về việc hành nghề y tế bất hợp pháp.
Về đến nhà, chúng tôi viết một lá thư cho ông chủ tịch viện
kiểm sát để rút đơn khiếu tố, và chúng tôi báo lại cho B. về chuyện đó.