Tên thầy lang đă đạt được điều hắn muốn. Vợ tôi được yên ổn
không đau đớn khoảng một tháng. Nhưng vào tháng giêng 1952, thảm cảnh trở lại và
tệ hơn trước. Tức muốn điên lên, vợ tôi đ̣i tới gặp tên B. ngay. Hôm đó, hắn ở
nhà với mẹ hắn, chính bà đón tiếp chúng tôi, nhưng v́ vợ tôi xin bà cho nàng gặp
chính hắn, nên hắn ra gặp chúng tôi. Một cuộc căi lộn kịch liệt đă nổ ra trước
sự có mặt của mẹ hắn. Rốt cuộc, v́ không thắng được trong cuộc tranh căi, B. nắm
tay vợ tôi định lôi nàng ra khỏi nhà. Nhưng nàng vuột ra lanh lẹ, và giáng cho
hắn một cú đấm thật mạnh vào mũi. Hắn lại nắm lấy nàng, nàng lại thoi cho hắn
một cú trực tiếp nữa vào giữa mặt. Lần này máu vọt ra, và mũi hắn chảy máu lênh
láng. Đến lượt tôi can thiệp, tôi nắm chặt tay hắn, bắt hắn phải đứng yên và để
vợ tôi thoát ra. Hắn tuân theo và rút khăn ra lau mặt, chiếc khăn bị nhuộm đỏ
máu ngay. Người hắn tím lại: ánh mắt đầy căm giận. Chúng tôi đi về phía cửa, hắn
chạy theo bén gót kêu lên:
- A! Các người tới nhà hành hung tôi! Tôi chưa bao giờ bị như
thế! Tôi sẽ thưa công an!
- Được rồi! Vợ tôi trả lời. Chúng ta cùng đi! Ông cứ khiếu
nại và nói tại sao tôi đánh ông!
Vẫn giữ khăn trên mũi, B. lại đe dọa:
- Nếu bà c̣n tiếp tục, bà sẽ chết trong nhà thương điên, nghe
chưa?!
Vậy là hắn đă lộ ư định trả thù của hắn. Chúng tôi lập tức
tới bót cảnh sát. Khi nghe diễn tiến câu chuyện, các viên thanh tra cười thầm.
Hắn dám yêu cầu cảnh sát ra lệnh cho vợ tôi để hắn yên. Lúc đó vợ tôi nói với
hắn:
- Được! Ông cứ khiếu nại về tôi! Rồi tôi sẽ nói tại sao tôi
đánh ông!
Lập tức hắn cảm thấy mắc cỡ, nên chỉ nói:
- Thôi, tôi không khiếu nại, nhưng yêu cầu để cho tôi yên!
Khi ra về, hắn nói lời cuối cùng:
- Một người mắc bệnh như bà mà lại đánh mạnh được như thế
đấy!