Ông G. kể lại: "Lúc đó là tháng 9-1950, con gái của chúng tôi
là Annie, 2 tuổi, bị chứng mất ngủ. Từ lúc cháu sinh ra, hầu như vợ tôi luôn
luôn phải thức trắng đêm với cháu. Nàng cảm thấy mệt mỏi toàn diện, khiến nàng
lo lắng đến nỗi chúng tôi phải cầu cứu tới bác sĩ: nàng không c̣n muốn làm một
việc ǵ nữa, lúc nào cũng thấy mệt mỏi, người th́ gầy hẳn đi, lại hay bị chóng
mặt... Tuy nhiên, bác sĩ vẫn trấn an. Theo bác sĩ, t́nh trạng hiện tại không có
ǵ nghiêm trọng cả. Chỉ cần yên tĩnh, ăn uống và ngủ nghỉ đầy đủ; muốn thế, phải
để nàng sống trong một căn nhà yên tĩnh để an dưỡng tối thiểu là 3 tuần.
Nói th́ quả là hay lắm, dễ lắm, nhưng chúng tôi đâu có bảo
hiểm xă hội. Vợ tôi lại chưa bao giờ rời khỏi căn nhà mà hai vợ chồng tôi sống
từ hồi nào đến giờ. Vả lại, việc sống ở ngoài rất tốn kém. V́ thế chúng tôi
quyết định bỏ qua ư kiến của bác sĩ. Ba tuần trôi qua, t́nh trạng sức khoẻ của
vợ tôi không có ǵ khả quan hơn. Một hôm lên thành phố, tôi gặp một bạn gái của
vợ tôi hỏi thăm tin tức gia đ́nh tôi. Tôi đă kể hết sự t́nh, và chị ta trả lời:
"Tại sao anh lại không tới ông B.? Ông ấy đang chữa trị cho con trai tôi, cháu
bị đau thần kinh, và tôi rất hài ḷng. Con trai tôi bây giờ đă ăn ngon ngủ yên,
những khủng hoảng thần kinh hầu như biến mất hoàn toàn". Nghe chị ta nói chắc
chắn như thế, mừng quá, tôi hỏi chị xem ông B. ở đâu. Dường như đó là một thầy
lang vườn, rất nổi tiếng trong khắp vùng đó. Chị ấy bảo tôi:
"Thứ Bảy nào ông ta
cũng tới S.J. và chữa bệnh suốt ngày. Anh thử tới đó xem, không tốn kém ǵ
đâu!". Nhưng người bạn gái tốt bụng này c̣n nói thêm, không có vẻ coi chuyện
ḿnh nói tới là quan trọng: "Mới đầu ông ta làm tôi sợ: lần đầu tôi tới đó với
cháu nhỏ, ông ta cắt của cháu một mớ tóc và cầm nó giữa các ngón tay. Ông vừa
vân vê các ngón tay với nhau, vừa nói: 'Phải rồi, đúng là cháu bị bệnh thần kinh
rồi!'. Cùng lúc đó một làn khói xanh từ các ngón tay của ông ta bốc lên!".
Về tới nhà tôi nói tất cả những việc đó với vợ tôi. Chuyện
làn khói xanh và mớ tóc bị cắt không làm cho nàng lo âu chút nào cả. Nàng không
tin vào tất cả những chuyện đó. V́ thế chúng tôi quyết định tới ông ta vào thứ
Bảy kế đó. Nhưng v́ lư do đột xuất, ông ta lại không tới S.J. để khám bệnh như
thường lệ, nên tôi đă tới thăm mẹ tôi ngay hôm đó, mẹ tôi nói với chúng tôi:
"Ồ! Các con! Mẹ không muốn ngăn cản các con tới ông B. khám bệnh đâu! Nhưng các con
biết, mẹ không tin tưởng hắn được. Gia đ́nh hắn gồm toàn những người đểu cáng.
Nếu có thể làm được th́ hắn sẽ làm cho nửa vùng S.J. này toi mạng hết".
Tuy vậy, tiếng báo động này không làm cho chúng tôi ngưng
thực hiện ư định. Nên thứ Bảy sau đó, chúng tôi tới bấm chuông nhà ông thầy lang
nổi tiếng ấy.