Một buổi tối tháng 5-1920, một linh mục ḍng Phanxicô, tên
Pier-Paolo Veronesi, vừa tới pḥng thánh của nhà nguyện tu viện S. Maria di
Campagna ở Plaisance, th́ có một phụ nữ tới xin cha ban phép lành. Chị muốn cha
ban phép lành cho chị ở bàn thờ kính Đức Trinh Nữ Maria. Cha sẵn ḷng chiều theo
ư chị, nghĩ rằng ư muốn này là do ḷng sùng kính Đức Mẹ. Nhưng cha hơi ngạc
nhiên khi chị xin được phép nói chuyện với cha ở pḥng thánh một chút, gương mặt
chị th́ in hằn một nỗi buồn kéo dài. Cha nghĩ rằng chị có một nỗi buồn nào đó,
một cơn thử thách đau thương nào đó, nên cha không thể từ chối chị một vài phút
nói chuyện theo như chị yêu cầu.
Lúc đầu chị nói bằng một giọng nghẹn ngào, nhưng càng nói chị
càng tỏ ra tự tin hơn, và thổ lộ hết tâm sự của chị. Chị nói ǵ vậy?
Vào những khoảng thời gian nào đó, chị cảm thấy có một sức
mạnh kỳ lạ xâm chiếm con người chị, khiến cho chị làm những động tác ngoài ư
muốn của chị. Lúc đó chị tự nhiên cảm thấy ḿnh bắt đầu nhảy múa liên tục mấy
tiếng đồng hồ, mặc dù chị không muốn làm điều đó, cho tới khi kiệt sức th́ chị
ngă xuống. Tự nhiên chị thấy ḿnh hát lên những điệu nhạc mà chị chưa hề nghe
bao giờ, hoặc chị giảng cho một cử toạ tưởng tượng bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ.
Thường thường chị cảm thấy có một nhu cầu không thể cưỡng lại được, bắt chị dùng
răng cắn xé tất cả những ǵ rơi vào tay chị. Chị điên cuồng xé hết tất cả quần
áo của chồng chị. Nhiều khi chị giống như một con hươu, trước sự kinh hăi của
những người trông thấy, chị nhảy từ ghế này sang ghế khác, nhảy cả lên bàn, rồi
gầm rú lên, kêu meo meo... đến nỗi người ta tưởng rằng họ đang sống trong một
cái chuồng thú dữ. Cuối cùng, chị bỗng nhiên nói được những chuyện ở xa và những
chuyện chưa ai biết, mà về sau người ta kiểm chứng lại và thấy đúng. Sau những
màn kinh dị như thế tại nhà chị, và khi đă kiệt sức v́ mệt mỏi, thân xác chị đen
thui và sưng lên trong nhiều ngày, đến nỗi làm cho những người trông thấy phải
thương hại.
Điểm cuối cùng là khi chị bị rối loạn như vậy, th́ dù cha mẹ
chị ở xa, chị cũng biết rằng các ngài cũng cảm thấy khó chịu, y như một ảnh
hưởng huyền bí nào đó chuyển từ chị tới các ngài. Chị kết luận:
- Thưa cha, cha thấy đó, cuộc sống của con trở nên y như hoả
ngục. Con có 2 đứa con, nhưng mặc dù vậy, con chỉ nghĩ tới cái chết, và đó là sự
giải thoát cho con.
Vị linh mục đă không ngạc nhiên về toàn bộ câu chuyện này. V́
cha đang làm tuyên uư cho một bệnh viện tâm thần, nên cha chỉ kết luận rằng ḿnh
đang đối diện với một người đầu óc đang bị bấn loạn. Cha chỉ hỏi một vài câu:
- Tất cả những chuyện đó có đúng như vậy không?
- Đúng, rất nhiều nhân chứng có thể xác nhận điều đó.
- Việc đó kéo dài lâu chưa?
- Đă được 7 năm rồi.
- Các y sĩ đă nói ǵ với chị?
- Con đă đi hết các bác sĩ mà con biết ở Plaisance rồi! Tất
cả đều nói với con bằng những h́nh thức ít hoặc nhiều rơ ràng, rằng trường hợp
của con là một trường hợp cuồng loạn.
Nghe những lời này cha cảm thấy an tâm. Đó chính là những
điều cha đă nghĩ. Cha nói:
- Vậy chị có biết chị bị sao không?
- Không, bởi v́ con cảm thấy rơ ràng rằng con không bị cuồng
loạn cũng không bị điên.
- Rồi sao?
- Rồi con cảm thấy rằng người ta không thể giúp đỡ ǵ con
được, con cần phải nương tựa vào Chúa. Con đă tới tất cả các nhà thờ của thành
phố, bất chấp sự ngại ngùng và nhàm chán, để cầu nguyện và để lănh nhận các phép
lành. Mỗi lần con nhận được một phép lành, con cảm thấy khoẻ hơn được một vài
ngày. Nhưng con đă đi tới các nhà thờ thường xuyên tới mức độ người ta cho rằng
con bị điên, và con không dám tới nữa. Nhưng xin cha hăy nghe con kể những ǵ
xảy đến cho con:
"Con nghe nói rằng trên các ngọn đồi có một linh mục ban phép
lành rất linh nghiệm, linh nghiệm đặc biệt. Con muốn tới đó với ngài. Một Chúa
nhật, sau khi ăn trưa, con lên đường, với chồng và nhiều bà con của con, trên
một chiếc xe ngựa mà con mượn được của xă S. Giorgio. Con ngựa chạy nước kiệu
rất tốt, đă nuốt nhanh những quăng đường dài. Bỗng nhiên nó dừng lại và không
chịu đi nữa. Người ta đánh nó đến chảy máu cũng vô ích. Nó đá hậu, làm sút cả
yên ra, nhưng không chịu bước tới nữa! Lúc đó, không biết chuyện ǵ đang xảy đến
cho con, con nhảy đại từ trên xa xuống, không để cho những người bên cạnh kịp
giữ, và con bắt đầu bay - đó chính là từ thích hợp - bay cao hơn mặt đất nửa mét,
băng qua các cánh đồng, cứ thế con lên trên đồi hướng về phía tháp chuông của xứ
đạo mà con muốn tới. Các tín hữu đă chầu phép lành ban tối xong, bây giờ đang ra
về. Tất cả họ đều thấy con bay lên về phía nhà thờ, vừa tru tréo lên, vừa khua
tay múa chân: những con chó sủa lên ầm ĩ, c̣n gà th́ nháo nhác chạy trốn, và con
đă đến nơi. Tất cả mọi người đều tránh ra, c̣n con, hạ thấp đầu xuống, thân dài
ra, con bươn qua cửa nhà thờ đang mở hé, và lao tới nằm dưới chân bàn thờ chính,
trên bàn thờ có bày một bức tượng thánh Expédit. Cha sở, dẫn đầu đám đông, chạy
tới, thấy mọi chuyện xảy ra, ngài ban phép lành cho con. Lúc đó con mới hoàn hồn,
và trong nhiều ngày, con cảm thấy khá hơn, khá hơn rất nhiều!".
Tất cả bài diễn văn ấy chỉ làm xác tín thêm những nghi ngờ
của cha Pier-Paolo. Cha nói một cách lưỡng lự: