Nghi thức trừ quỷ lần đầu được cử hành
ngày 21-5-1920, lúc 2 giờ chiều, trong một căn pḥng ở lầu một phía trên nhà
nguyện. Chị bị quỷ nhập cùng đi với chồng, mẹ, một người bạn của gia đ́nh, và
hai cô gái. Cha Pier-Paolo được một linh mục bạn phụ tá tên là Giustino, có
nhiệm vụ ghi lại tất cả những ǵ sẽ xảy ra, và một người phụ tá nữa là bác sĩ
Lupi, giám đốc bệnh viện tâm thần.
Quỳ gối trước một bàn thờ nhỏ, trước tiên
hai cha đọc kinh cầu các thánh theo như sách Các phép chỉ dạy. Người phụ nữ bị
quỷ nhập ngồi trong một cái ghế bành bằng mây, vươn vai như một con ác thú vừa
ngủ dậy. Bỗng nhiên, những lời đầu tiên của nghi thức trừ quỷ vang lên bằng
tiếng Latinh:
"Exorcizo te, immundissime spiritus, omne
phantasma, omnis legio..."
Nghe những lời này, người phụ nữ bị quỷ
nhập dùng hai tay cầm lấy hai đầu bàn chân, nhảy bay lên khỏi mặt đất trông rất
là ngoạn mục, rồi chị ta nhào xuống một cách thư thái như một con nai trong một
tư thế đứng thẳng ở giữa căn pḥng. Thân xác chị hoàn toàn biến đổi: gương mặt
của chị trông thật gớm ghiếc. Chị bắt đầu tru tréo những lời nguyền rủa đối với
linh mục trừ quỷ bằng một giọng vang như sấm, chẳng có một chút nữ tính nào:
- Nhưng mi là ai mà dám chiến đấu với ta?
Mi không biết rằng ta là Isabo có một đôi cánh dài và những quả đấm rắn chắc sao?
Từ miệng người bị quỷ nhập phát ra một
trận chửi rủa như tát nước vào mặt linh mục trừ quỷ.
Bàng hoàng, ngạc nhiên và hầu như bối rối,
vị linh mục cảm thấy ở trong t́nh thế phải im lặng trong giây lát. Nhưng không
hiểu làm sao cha lấy lại được can đảm ngay, và cha mạnh dạn nói:
- Ta, linh mục của Chúa Kitô, ra lệnh cho
mi dù mi là ai mặc ḷng, nhân danh mầu nhiệm Nhập Thể, nhân danh cuộc Tử Nạn và
Phục Sinh của Chúa Giêsu Kitô, v́ sự Lên Trời của Ngài, v́ việc Ngài trở lại để
phán xét chung, ta ra lệnh cho mi phải ở yên, không được làm hại một tạo vật nào
của Chúa, hay làm hại một người nào ở đây, và phải vâng lời tất cả những ǵ ta
ra lệnh cho mi!.
Trong khi mọi người đang xúc động, th́
cuộc đối thoại sau đây xảy ra:
- Nhân danh Thiên Chúa, mi là ai?
- Isabo! Người phụ nữ kêu lên, gương mặt
đỏ bừng và đôi mắt sáng rực.
- Từ Isabo nghĩa là ǵ?
Thay v́ trả lời, người đàn bà tự cắn tay
và bàn tay, đồng thời như muốn chụp lấy áo của linh mục trừ quỷ. Nhưng rồi cuối
cùng chị cũng nói:
- Tên này có nghĩa là "bị bùa mê" tới mức
không thể cản lại được.
- Mi có quyền năng ǵ?
- Quyền năng mà người ta cho ta!
- Người ta cho mi những quyền năng nào?
- Rất nhiều sức mạnh!
- Mi nhận những sức mạnh đó từ người nào?
- Từ người biết sai ta đi!
- Mi nói thứ tiếng Ư nào vậy?
- Ta không phải là người Ư.
Người phụ nữ hay nói đúng hơn là con quỷ
đang chiếm hữu chị rú lên với một vẻ khinh thị, và đồng thời lại phát ra một
trận chửi rủa xối xả. Trong thời gian trừ quỷ, những trận chửi rủa như thế c̣n
xảy ra nhiều lần nữa.
- Mi từ đâu đến? Vị linh mục hỏi không xúc
động.
- Nhưng mi ra lệnh cho ta làm như ta là nô
lệ của mi vậy sao?
- Hăy nói cho ta biết mi từ đâu tới?
- Không nói!
- Nhân danh Thiên Chúa, Đấng mà mi biết
rất rơ, hăy nói cho ta biết mi từ đâu tới?
Nghe thấy tiếng "Thiên Chúa" người phụ nữ
quay mặt đi chỗ khác, như một con ḅ rừng bị một cái gậy đập vào mơm, chị ta bất
động trong giây lát và từ chối trả lời.
Cử toạ ngong ngóng chờ đợi khi đối diện
với cái cảnh gây xúc động này.
- Nhân danh Thiên Chúa, linh mục lại nói,
v́ Máu Ngài đổ ra, v́ cái chết của Ngài, hăy nói cho ta biết mi từ đâu tới?
- Từ những sa mạc ở xa.
- Mi tới một ḿnh hay tới với đồng bọn?
- Ta có đồng bọn của ta.
- Bao nhiêu?
Sau một lát lần chần tránh né, con quỷ trả
lời, và nói những tên nghe dị thường như tên của nó.
- Tại sao mi lại nhập vào thân xác này? Vị
linh mục hỏi.
- V́ một t́nh yêu mănh liệt không được đáp
lại.
- Không được ai đáp lại?
- Mi đúng là đồ ngu.
- Hăy trả lời: ai không đáp lại t́nh yêu
này?
- Thân xác này! Vừa la, người phụ nữ vừa
đấm thật mạnh vào ngực ḿnh.
- Tại sao mi không cùng thân xác này đáp
lại t́nh yêu đó?
Bằng một giọng hănh diện, cao ngạo, khinh
thị, người phụ nữ trả lời:
- Bởi v́ như vậy không phải là chính đáng!
- V́ thế thân xác này đă trở thành nạn
nhân của mi à?
Để đáp lại câu hỏi này của cha Pier-Paolo,
người bị quỷ nhập đă thốt ra một giọng cười dễ sợ, miệng vẫn mím lại, đôi môi
chu ra như mơm thú vật, khiến cho tất cả những người chứng kiến phải sợ hăi
trong giây lát.
- Mi đă nhập vào thân xác này hồi nào?
Sau khi vặn vẹo người thật lâu nó mới trả
lời câu hỏi này:
- Vào năm 1913, ngày 23-4 lúc 5 giờ chiều.
Những câu hỏi dồn dập của linh mục bắt
buộc người phụ nữ phải nói rằng hôm đó, một tinh thần xa lạ đă nhập vào chị theo
một miếng bùa do một phù thuỷ luyện bằng một miếng thịt heo ướp muối rưới lên
một ly rượu nho trắng.
Trong phần trừ quỷ tiếp theo, vị linh mục
hỏi xem có thật con quỷ cũng đă nhập vào những người khác trong gia đ́nh không.
Con quỷ trả lời có.
- Bằng thần giao cách cảm à? Vị linh mục
nói.
- Đồ ngu! Con quỷ trả lời.
Nhưng khi linh mục ra lệnh cho Isabo ra
khỏi thân xác nó đang chiếm hữu, th́ nó la lên: Không!
- Hăy xéo đi! Vị linh mục kêu lên.
- Không bao giờ!
- Ta ra lệnh cho mi phải xéo đi!
- Ta không đi: ta là Isabo!
Và trong cơn phẫn nộ khủng khiếp, người bị
quỷ nhập gạt những người có mặt ở đó ra, lao về phía linh mục, tay giơ ra, mắt
rực lửa, chụp lấy áo cha, xé dây các phép ra làm nhiều mảnh, với những tiếng kêu
man rợ.
- Người ta phải mất 7 ngày mới làm cho ta
nhập vào được thân xác này, c̣n mi muốn làm ta ra khỏi người này chỉ bằng một
lần trừ tà thôi sao?
Đây là lúc quyết định! Ông bác sĩ thản
nhiên nh́n cḥng chọc vào người phụ nữ bị quỷ nhập. Vị linh mục rảy nước thánh
trên chị và ban phép lành, th́ chị ta vật ḿnh xuống đất, co rúm người và cuộn
khúc lại, y như có người đốt cháy chị bằng than hồng.
- Chừng nào mi mới ra? Linh mục hỏi.
- Làm sao ra được, con quỷ nói bằng một
giọng buồn sâu xa, trong khi mi cố làm cho ta ra khỏi th́ những người khác lại
cố làm cho ta ở lại.
- Hăy đi ra! Linh mục kêu lên đồng thời
đặt dây các phép lên vai người phụ nữ.
Khi đụng tới dây các phép, chị nhảy lên
như một con hoẵng và điên lên v́ sợ hăi. Chị ta bèn kêu:
- Hăy bỏ gánh nặng này ra cho ta! Và chị
ta chạy trốn.
- Dừng lại! Vị linh mục la lên, nhưng chị
ta vẫn tiếp tục chạy trốn, đồng thời kêu lên:
- Hăy bỏ dùm tôi cái gánh nặng này! Hăy bỏ
dùm tôi cái gánh nặng này!
Cảnh này c̣n kéo dài một lúc. Con quỷ
tuyên bố rằng nó chỉ đi khi nào mửa ra được cái miếng thịt muối đă làm nên cái
bùa này. Người ta đem tới một cái thau để chị mửa ra, nhưng uổng công. Nhiều lần
dường như chị ta mửa ra một cái ǵ đó, nhưng không lần nào mửa ra những thứ đă
ăn vào bữa trước. Vị linh mục lại hỏi:
- Hỡi thần nhơ nhớp! Những lời nào khiến
mi cảm thấy đau khổ nhất?
Nhiều lần t́m cách từ chối trả lời, nhưng
v́ linh mục cứ ép buộc phải nói, nên cuối cùng con quỷ trả lời một cách sợ hăi,
giữa sự im lặng của mọi người:
- Sanctus! Sanctus! Sanctus! (Thánh! Thánh!
Thánh!)
Và quả thật, trong những lần trừ quỷ tiếp
theo, người ta thấy ba tiếng ấy - mà phụng vụ gọi là Trisagion - có tạo ra một
hiệu quả trừ quỷ thực sự.
Trong khi con quỷ nói những lời ấy th́ nó
cũng xen lẫn vào những tiếng rú khiến cho những người chứng kiến rất sợ hăi.
Chính bác sĩ Lupi cũng đứng run rẩy và xanh mặt!
Nghi lễ trừ quỷ lần đầu kéo dài tới tối.
Người phụ nữ bị quỷ nhập dường như đă kiệt sức, và cha Pier-Paolo cũng mệt không
kém. Cha đă cho con quỷ một mệnh lệnh cuối cùng: không được làm một điều ác nào
cho cả người bị quỷ nhập lẫn gia đ́nh người đó. Sau khi hứa như thế, nó nh́n vị
linh mục một cách đe doạ và xảo trá, rồi nó nh́n theo những bức tường của căn
pḥng dường như đang theo dơi một cuộc du ngoạn của các bóng ma vô h́nh, rồi nó
rung động và co thắt người lại, cuối cùng ngừng tất cả mọi biểu hiện của nó.
Người phụ nữ dường như ra khỏi một giấc ngủ sâu. Chị xanh xao nhưng b́nh thường.
Chị ta xác nhận rằng chị hết sức mệt, nhưng không c̣n nhớ ǵ cả. Màn trừ quỷ này
đă chấm dứt.
Cha Apollinaire hỏi cha Pier-Paolo:
- Này cha Pier-Paolo, kết quả thế nào?
- Bà này thực sự bị quỷ nhập!
Lần này cha không thể nghi ngờ ǵ nữa.
Nhưng cha cảm thấy sợ hăi v́ đối thủ có quyền năng như thế. Cha nói:
- Thật không thể tin được thần ác lại có
thể chống lại những phương thế hành động của chúng ta đối với nó tới mức độ đó!
Cha trở về pḥng, hy vọng ngủ được một
chút, lúc này cha mới buồn ngủ làm sao!
Người bạn của cha là cha Giustino đă ghi
lại tất cả những ǵ xảy ra. Dựa trên chính bài tốc kư của cha viết đó, mà chúng
tôi đă thuật lại tất cả một cách gián tiếp qua Alberto Vecchi.