Chương này đề cập đến một số trường hợp quỷ nhập xảy ra vào hậu bán thế kỷ 19 và
tiền bán thế kỷ 20.
Chúng ta lại bắt đầu từ
Ars. Nhưng bây giờ cha sở thánh họ Ars không c̣n được coi là nạn
nhân những vụ quấy nhiễu của ma quỷ nữa, mà là người dùng quyền
lực của những nghi thức trừ quỷ trong Giáo Hội để đuổi quỷ.
Trước tiên là một sự kiện
do anh Jean Picard, người làm nghề đóng móng ngựa trong làng làm
chứng và cung khai trước toà án phong thánh.
Một phụ nữ bị quỷ nhập
được chồng chị dẫn đến Ars. Chị tỏ ra rất giận dữ và thốt ra
những tiếng ú ớ. Không ai hiểu được chị ta muốn nói ǵ. Sau khi
tiếp xúc xem xét chị, cha sở Ars biết chị bị quỷ nhập, và tuyên
bố phải dẫn chị đến gặp Đức Giám Mục địa phận. Bỗng nhiên chị ta
lại nói được và nguyền rủa:
- Được! Được! Là tạo vật
mà giở mặt hả? A! Phải chi ta có quyền năng của Đức Giêsu Kitô
th́ ta sẽ tống các ngươi xuống hoả ngục hết!
- Được! Cha Viannây nói
ngay, mày biết Đức Giêsu Kitô. Tốt lắm! Hăy dẫn bà này tới chân
bàn thờ!
Bốn người đàn ông sấp tới
bất chấp chị ta kháng cự, họ đưa chị tới chỗ cha sở vừa nói.
Lúc đó, cha Viannây rút
cái thánh tích lớn mà cha vẫn để trong túi ra, cha đặt thánh
tích lên đầu chị bị quỷ nhập, chị ta quỳ xuống như người chết
rỗi. Nhưng chỉ lát sau, chị trỗi dậy và chạy nhanh ra khỏi nhà
thờ. Một giờ sau, chị trở lại, rất b́nh tĩnh, lấy tay chấm nước
thánh để làm dấu thánh giá, rồi quỳ gối xuống. Chị đă được hoàn
toàn chữa lành. Chị c̣n ở lại Ars với chồng chị ba ngày nữa, nêu
gương sáng bằng tư cách và ḷng đạo đức của ḿnh cho tất cả
những người tới đó hành hương.
Như vậy, tác động của cha
sở họ Ars quả là hữu hiệu phi thường!
Trường hợp sau đây cũng
tương tự như vậy.
Người ta dẫn tới cha sở họ
Ars một cô giáo trẻ có những dấu hiệu bị quỷ nhập, theo lệnh của
Đức Giám Mục, vị này đă đích thân nghiên cứu trường hợp quỷ nhập
này. Cô được một cha phó họ đạo thánh Phêrô ở Avignon và bà Bề
trên ḍng nữ Phanxicô ở Orange dẫn tới. Họ tới Ars vào buổi tối
ngày 27-12-1857. Sáng hôm sau, cô được dẫn tới pḥng thánh lúc
cha sở đang mặc áo lễ để cử hành thánh lễ. Nhưng lập tức cô giáo
bị quỷ nhập la lên và t́m cách chạy trốn:
- Ở đây đông người quá! Cô
ta kêu lên.
- Phải rồi! Đông người quá!
Cha sở lập lại. Được rồi, người ta sẽ ra hết!
Cha sở ra dấu cho mọi
người ra hết, chỉ c̣n lại một ḿnh cha đối diện với Satan. Mới
đầu, người ta chỉ nghe thấy có một tiếng động khó diễn tả nhưng
rất lớn vang lên trong nhà thờ. Rồi có một giọng nói phát ra.
Cha phó ở Avignon đứng gần cửa, nên nghe được cuộc đối thoại sau
đây:
- Mày có muốn dứt khoát ra
khỏi người này hay không? Cha Viannây hỏi.
- Muốn!
- Tại sao?
- V́ tôi đang ở với một
người đàn ông mà tôi không thích.
- A! Mày không thích tao à?
Cha sở hỏi bằng một giọng mỉa mai.
- Không! Con quỷ đáp với
một giọng chói tai và tức giận.
Nhưng, hầu như ngay lúc đó,
cánh cửa lại mở. Tất cả mọi người đều thấy cô giáo trẻ khóc lên
v́ sung sướng, và từ đó về sau, cô trầm tĩnh và đơn sơ, ḷng
biết ơn lộ trên nét mặt. Cô đă được chữa lành. Nhưng bỗng chốc
một tâm t́nh sợ hăi xâm chiếm cô, cô quay trở lại với cha
Viannây và nói:
- Con sợ nó trở lại!
- Không đâu con! Thánh
nhân nói với cô. Ít ra là không thể trở lại ngay được!
Quả thật cô giáo đă trở
lại xứ sở của cô, tiếp tục dạy học tại thành phố Orange. Và nó
không trở lại nữa.
Một thí dụ khác đáng nhớ
về tác động của cha Viannây đối với Satan. Hôm đó là buổi chiều
ngày 23-1-1840, một phụ nữ người Haute-Loire, thuộc vùng ngoại ô
của Puy, đến quỳ gối trước toà giải tội của cha sở Thánh họ Ars.
Nhưng khi cha bảo chị xưng tội, th́ bỗng nhiên người ta nghe
thấy một giọng the thé và lớn tiếng kêu lên:
- Tôi chỉ phạm có một tội
thôi, và ai muốn ăn cái trái cây đẹp đẽ ấy th́ tôi sẽ chia phần
cho! Hăy giơ tay lên và giải tội cho tôi. A! Tôi thường tới đây
xưng tội với cha, và cha đă từng giơ tay giải tội cho tôi một
vài lần rồi!
Cha Viannây hiểu rằng cha
đang đối diện với ma quỷ. Nhưng muốn chắc ăn hơn, cha hỏi nó
bằng tiếng Latinh những câu hỏi ghi trong Sách Các phép:
- Tu qui es? (Mày là ai?)
- Magister Caput (Là thủ
lănh bậc thầy). Quỷ trả lời như thế rồi tiếp tục nói bằng ngôn
ngữ b́nh thường. Nó la lên:
- A! Tên mặc áo đen kia,
mi làm ta đau khổ biết bao! Lúc nào mi cũng nói rằng mi sẽ ra đi,
tại sao mi lại không cút đi?... Có những tên mặc áo đen làm ta
đau khổ không kém ǵ mi!
- Tao sẽ viết thư cho Đức
Giám Mục để xin phép trục xuất mày ra. Cha sở trả lời như thế!
- Được! Ta sẽ làm mi run
tay không viết được. Ta sẽ bắt mi, ta mạnh hơn mi mà!... C̣n mi,
mi chưa chết à? Nếu không có con mẹ khốn kiếp ấy ở trên trời kia
(chỉ Đức Maria) th́ chắc chắn ta đă tóm được mi! Nhưng bà ta che
chở cho mi, cùng với con Rồng to lớn ấy ở cửa nhà thờ của mi (rơ
ràng là chỉ thánh Micae)... Hăy nói đi, tại sao ban sáng mi thức
dậy sớm thế? Mi vâng lời tên mặc áo dài tím à? (tức Đức Giám Mục).
Tại sao mi giảng đơn sơ thế? Điều đó khiến mi bị coi là một tên
dốt nát. Tại sao mi không giảng cho oai phong như ở trong các
thành phố?
Những câu thoá mạ c̣n tiếp
tục như thế rất lâu, sỉ nhục các Giám Mục và các Linh mục. Nhưng
Satan bất đắc dĩ phải nh́n nhận cha sở Ars là một đầy tớ đích
thực của Thiên Chúa.
Đức cha Trochu khi kể lại
cuộc đấu khẩu này, không nói nó kết thúc ra sao, nhưng chúng ta
có thể giả thiết rằng nó phải kết thúc bằng sự thất bại của
Satan như những cuộc chiến đấu khác.
Người ta ghi nhận rằng
trong trường hợp này vừa có sự quỷ nhập nơi người phụ nữ, vừa có
sự quấy nhiễu của ma quỷ đối với cha sở Ars.